Thứ Ba, 14 tháng 11, 2017

Chồng tôi cặp bồ, và những chuyện cứ như chỉ có ở trên báo chí!

Hôm nay bản thân chính thức đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân của chính mình, sau hồ hết nỗ lực, mềm có, rắn có, nước mắt có, dọa dẫm có. Nhưng đổi lại, chỉ là sự dối trá ngày một tinh xảo hơn.
Xong xuôi bằng một lá thư, gửi lên đây cho cả nhà cùng đọc, mua một sự sẻ chia, một sự đồng cảm để vượt lên cơn khủng hoảng này.
GỬI CÁI LŨ MÈO MẢ GÀ ĐỒNG!
Nhì nhân loại ích kỷ, gian sảo, tự huyền hoặc mình, huyền hoặc địch thủ để cho rằng, vì quá yêu em/anh, nên anh/em mới làm những vấn đề như thế!
Nhị nhân loại chỉ vì sự ích kỷ, tham lam mà tự biến bản thân thành nỗi làm nhục của bác mẹ, của con cái…
Tôi xin chính thức lên tiếng cho các người biết:
Thứ nhất: Mọi chuyện sẽ kết thúc trong khoảng ngày bữa nay, dễ chơi, tôi không muốn nhập cuộc vai diễn trong cái vở kịch rẻ tiền này nữa, tôi đã đợi mong quá lớn vào sự tự tôn của các người mà không nhân thức rằng, các người khiến gì có sự tự trọng? Tôi cho các người tự sống với nhau, tận hưởng niềm lạc thú dấm dúi, tầm thường đụng nhơ bẩn của bè đảng chuột bọ, hưởng thụ sự khỉnh bỉ, kinh tởm của dương thế mà còn kiêu hãnh nghĩ rằng, đó là những gian khổ thử thách lớn lao để được ở bên nhau !
Thứ nhị, nói cho các người yên ổn tâm và tự tin: Tôi sẽ không làm cho ầm lên như những gì đã nói. Đơn giản, tình không còn, thì tâm cũng không dành cho nữa, tôi không muốn mất thời điểm và sức lực cho những chuyện vui nhộn như thế này, con tôi cũng bị nhục lây theo. Thêm nữa, tôi muốn tích đức cho ba đứa con tôi, bố nó đã sống thất đức rồi, thì mẹ nó phải bù đắp vậy!
Thứ ba, dễ chơi, tôi thấy bẩn, Nhì người thật là tài. tại sao lại có thể ưng ý sự chung đụng bẩn thỉu đấy, hay là các người đã quen với nhân tố đó rồi? Với tôi, chẳng khác gì liếm bãi đờm của người khác nhổ đi. Tôi chịu.
Thứ tư, thư này, sẽ được gửi ít ra cho những người sau đây: Bác mẹ chồng tôi, em chồng tôi, và gia đình tôi, và mái nhà chị, với đông đảo bằng cớ hay ho, vì vậy, nếu đích thực nhị người giở trò của cái loại con buôn vô văn hóa là cho người tiến công tôi như đã vênh mặt lên nói, thì các người cũng đừng hòng vẹn nguyên cả về thân xác lẫn ý thức.
Thứ năm: Để cho anh t yên tâm là mọi chuyện vỡ lở rồi, anh hoàn toàn có thể toàn tâm toàn ý đến với cái mà anh gọi là “ sự rung động không dễ dàng cưỡng của anh”, để anh tự bản thân kiểm chứng đầy đủ những gì anh cho là anh đang làm cho đúng.
Thật may là nhì người còn trẻ, đời còn dài, còn đông đảo thời gian để ngẫm nghĩ.
1. Gửi chị P.!
Tôi gọi là chị P., chỉ đơn giản vì tôi là người có văn hóa, vậy thôi, chứ còn trong miệng của mẹ chồng tôi (và miệng của cả trần gian nữa), tên của chị không như thế đâu: Con đĩ, còn điếm, con dở đời, con chó, con đi cướp chồng người, cướp bố của nhân loại ta… 094xxxxxxx, đây là số của mẹ chồng tôi, nếu như ngờ vực tôi đặt điều, chị có thể gọi để chứng minh. Mà tôi e rằng, khi tôi nói ra, thì chắc chắn chị sẽ có cái vinh hạnh được mẹ chồng mai sau hỏi thăm chị đấy, không cần chị mất công bấm máy đâu.
Suy nghĩ trước tiên của tôi khi mới biết sự việc,
Là chị dại, và ngu xuẩn nữa. Chị có tiền, cũng có chút sắc, hoàn toàn có thể chọn cho mình một cách thức đơn giản và nhẹ nhàng hơn để có thể sắm cho mình một vui vẻ tròn trặn, giữ được sự thanh cao, sự tôn trọng của người khác. Chị nghĩ, chị hơn tôi bao nhiêu: Chắc chắc trong lòng chị, chị nghĩ rằng, chị hơn tôi hầu hết, ấy vậy mà phải đi ham muốn “đồ”của tôi. Tôi thấy, chị thật dại, và kém cỏi nữa, thấp kém tới mức, tiếng là có tiền, có sắc, quen biết nhiều, thế mà hàng triệu nam nhi, không mua được cho mình riêng một người, mà phải đi sử dụng trộm đồ của người khác. Thật nhục. Đấy là còn chưa kể, người đó, có bõ cái công chị hứng chịu sự khinh bỉ của trần giới để đánh đổi???
Tôi đã từng nghĩ mãi: Không biết chị chỉ định chơi bời với chồng tôi cho thỏa mãn tâm hồn lãng mạn của chị, hay chị định lấy chồng tôi thật.
Tôi đã từng nhắn cho chị một cái tin rất rút gan rút ruột, rất đứng tham gia địa vị của chị để cố thông cảm cho chị: Tậu cho một người nam nhi, xứng đáng, để có thể ở bên chị, san sớt những tâm trạng và giờ khắc cần thiết nhất, trong lúc chị cần nhất, như đêm khuya tĩnh mịch, như cuối tuần ngọt ngào, như ngày tết, ngày lễ, quang minh chính đại và đầy kiêu hãnh chứ chẳng hề người đại trượng phu sắp xếp cho chị một vài phút dư ra sau khi tậu mọi cách thức để cong vắt với hiền thê để vội vội vã quà ở bên chị! Tôi nghĩ, hồi tôi 25 tuổi, mới yêu anh ấy, cũng say đắm, cùng nồng cháy, nhưng tôi nghĩ, tôi có lòng tự trọng hơn phổ quát lắm. Khi ở bên tôi- hồi đấy còn chưa công khai, anh em anh ấy gọi điện, T. nói láo là xe hỏng, đến muộn, tôi đã cảm thấy ngượng, vì cảm giác bản thân mình là một sự dấm dúi, không chính đáng của T., và tôi đã bắt T. về, nói rằng, nếu ở bên em, thì đừng nói láo
Để đi với chị, T. đã phải tìm cách thức nói láo, giải nghĩa, cong vắt, lấp liếm với tôi! Giống như con mèo nó giấu ấy. Chỉ những nhân tố người ta biết là đáng hổ hang, người ta mới phải bưng bít như thế thôi. Chị có thấy nhục không? Gửi những lịch trình công tác, gọi điện tham gia những giờ mẫn cảm để chứng minh, vô tình nói ra những thông tin để tôi hiểu….toàn những chiêu thức phức hợp mà một nhân loại giản đơn như T. không bao giờ nghĩ ra.
Thực ra, cái trước tiên, T. tiến công đổi để ở bên chị, chẳng hề là Mái nhà, mà là nhân cách. Chị dại lắm, có thể, T. rất đáng kính trọng và tuyệt vời, nhưng chị không nắm bắt rằng, từ khi ruồng bỏ, gian sảo người bà xã và ba đứa con chưa nứt mắt để hú hí với chị, bỏ mặc đứa con vừa tròn một tuổi đang cấp cứu ngòài bệnh viện chưa nhân thức nặng nhẹ thế nào để đến chỗ yêu đương với chị chưa đầy 15km, thì T. cũng trở thành đáng khinh chẳng khác gì những thằng nam nhi khốn nạn khác rồi. Còn giả dụ giải thích là vì quá yêu chị???Xin lỗi, tôi thấy hơi bi hùng nôn, và tôi tin, khi chị kể cho bất cứ khách hàng nào, một cách thức chân thực, người ta cũng thấy buồn nôn giống tôi thôi.
Lúc trước, tôi vẫn nghĩ, có lẽ, chị mềm lòng, chị cần chỗ dựa, nên mới để những lời tâm can của chồng tôi làm cho rung động, giống như tôi ngày xưa từng như thế….
Nhưng sau khi, trông thấy cái cảnh, chồng chị dẫn nhì đứa con xinh tươi của chị đi chơi, còn chị đi hú hí với trai, với một thằng đại trượng phu dối loanh quanh dối co vợ con, bỏ bễ ba đứa con ở nhà ngóng dài cổ hủ chờ để đi với chị; Thấy cái vẻ chắc như đinh đóng cột của chị khi nói với tôi là: Chị không liên quan gì tới chồng em nữa, coi như lạ lẫm, giả dụ có quay lại thì cam đoan chị sẽ nói với em đầu tiên, chị không bao giờ chấp thuận sự bình thường đụng…xong rồi vẫn lén lút hỗ tương với chồng tôi…thì tôi nắm bắt ra rồi. Chị, đúng là hợp với chồng tôi lắm.
Hiện giờ, tôi chỉ thấy chị thật khổ thân. Chả khác gì những người phụ nữ nạ dòng, Phải sử dụng tới tiền để đi tậu một thằng con trai khoác cái mác tử tế trên người để tìm cho bản thân nụ cười hứa hẹn hò, yêu đương, tâm sự, lãng mạn như thủa đôi mươi.
Tôi đã nói với chị rồi, không hề chồng tôi không có tình cảm với chị, nhưng nếu như không phải chị giàu, đẳng cấp tiêu tiền đại gia, thì chắc chắn chị cũng chỉ xếp tham gia hàng như bạn T. thôi, tri kỷ, thấu hiểu, tính phương pháp hay, và lướt qua nhau, làm cho gì có động lực mà bất chấp hồ hết như thế. So chị với bạn H thì công nhận chị xịn hơn rộng rãi. Và chắc chắn cũng giàu hơn nhiều nữa.
Và tôi cũng nói với chị rồi, bi thảm khổ thì lấy con khiến vui, đừng dựa vào vai chồng người khác. Cái sự ích kỷ, tham lam của chị, không chỉ làm thịt gia đình tôi, còn giết cả mái ấm chị và chính các con của chị.
Ngày xưa thì còn có thể giảng nghĩa là vì chồng tôi nói dối chị, vì chị bị anh ta dối gạt? Chị không có lỗi gì cả? Còn bây giờ, sau khi nhân thức rõ mọi chuyện? Sau khi nhân thức chồng tôi không bỏ tôi? Biết là chồng tôi vẫn thông thường đụng với tôi? Tại sao vẫn còn tiếp diễn?
Tôi nhắc lại một câu, mà vì câu này, chị vênh mặt lên chị dọa tấn công tôi: Chị còn không bằng con cave, cave đi với giai còn mang tiền về cho con, còn chị bỏ con mang tiền đi hú hí với giai. cave không đáng khinh, vì bình thường quy chỉ là bạn bè vô văn hóa, và chúng nó cũng biết tự vỗ ngực mà khai ta là ca ve, chúng nó biết ngượng vì hành động của mình. Đáng khinh là loại cave có văn hóa, biết bẩn, có thể hạn chế, vẫn còn rúc đầu vào, lại còn ra vẻ ta thanh cao, ta đi tìm kiếm tình yêu thực thụ. Con chị, sau này lớn lên, nó nhân thức mẹ nó là người như thế, tôi khẳng định phiên bản thân nó cũng cảm thấy điếm nhục. Hi vọng, con gái chị đi lấy chồng, không bị người ta chửi vào mặt hoặc nói sau lưng là: “Con mẹ nó đi cướp chồng người.” Khi tôi cho ba má chị nhân thức những cái chị đã khiến, liệu ông bà còn có thể ngửng cao đầu mà nói lời hay với cõi trần được không?
Thực ra, ví như tôi là người khác, nếu như tôi thờ ơ và thực dụng hơn, có lẽ, tôi còn phải ngấm ngầm cảm ơn chị. Tại sao. Vì trên thực tại, nếu tôi lờ chuyện này đi, thì chị chẳng khác gì một mặt hàng rau tinh khiết cao cấp- cơ mà còn rẻ tiền, không, phải nói là miễn phí mới đúng, thậm chí còn lấy được thêm tiền- của chồng tôi. Còn tốt hơn là để T. đi bóc bánh trả tiền hồ hết. Cặp với chị, không chừng mực, con tôi còn có thêm sữa mà uống, cặp với chị, T. còn phải về đàng hoàng với tôi hơn, làm mới các con hơn (để đỡ bị nhận thấy mà).
Nhưng tôi bảo rồi, tôi cảm thấy bẩn lắm, và tôi không muốn nhập vai mẹ ghẻ ác ngăn cản ái tình của hoàng tử công chúa của nhị người nữa.
Lần này chị thích khiến gì thì khiến, không cần nể mặt chồng tôi đâu.
Trừ khi tôi là đứa không phụ thân không mẹ, nhà chồng không chứa, trừ khi đông đảo những người bao quanh chị: Cha mẹ, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp đều là tập thể vô văn hóa, nếu không, để xem người ta có để im cho chị xử tôi như chị đã hứa hứa hẹn không? Xem một vài đồng bạc của chị có to bằng trời như chị hình dong, có thể chi phối được mọi đạo đức, liêm sỉ không?
Tôi thấy tôi nhiều năm kinh nghiệm hơn chị, không tiền, không sắc, nhưng đã làm cho một T lúc hoàn hảo yêu.
Còn chị, cứ cho là xuất sắc thế, thế mà đổi lại, chỉ được một T đã đánh mất hết cả nhân cách, tha hóa hết cả đạo đức.
Nói thật, nhìn thấu được bộ mặt thanh cao của chị, tôi nhẹ hết cả người. Tôi chẳng sợ chị có tiền, tôi chẳng sợ chị có sắc, tôi chỉ sợ sự thanh cao, sự sâu sắc, tự cao của chị. Nhưng hóa ra, nó đều là gián trá cả. Thật tốt, vậy thì, tôi chẳng còn gì để nói với chị nữa. Mọi thứ, để thời điểm, và thế cuộc nói với chị thay tôi, để chị tự ngẫm, hay hơn phổ quát. Tôi mà cũng được 8-9 năm mới có một vụ ồn ã đầu tiên như thế này đấy. Chị xem được bao lăm thời điểm nhé!Tôi bảo rồi, ánh mắt khinh bỉ của dương thế đã đáng sợ, nhưng sự ân hận của bạn dạng thân còn đáng sợ hơn rộng rãi. Nỗi đau của tôi là giữa thế cuộc. Còn nỗi đau của chị là hậu vận. Vì không muốn mang tiếng bỏ chồng nữa, chị sẽ phải nỗ lực mà sống tốt với T., tới cuối cuộc thế. Không người nào nắm tay được cả ngày tới sáng. Để xem chị giữ chồng kiểu gì trong những năm sau này, khi mà tuổi thọ tình yêu, theo phân tích khoa học là 7 năm, đã hết, khi mà dung nhan tàn phai nhé. Thật may là đời chị còn rất dài, thoả thích ngẫm.
2. Gửi T.. T. có thấy Tôi lưu tên T. trên danh bạ điện thoại là Gđ không? Chắc T. dịch ra là Mái nhà? Chẳng phải đâu. Tức thị Gà đồng T. ạ.
Tôi nhắc lại để cho T. nhớ, chồng Tôi, đã chết rồi. Cái người rất ít khi biểu hiện tình cảm trước mặt cha mẹ bản thân, lại có thể nắm tay Tôi, hàng tiếng đồng hồ, trước mặt Mẹ chồng Tôi; chàng thanh niên từng gọi điện cho Tôi hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày, từng nói với Tôi câu nói đầy thật tình: Thực ra mấy ngày bữa nay anh rất nhớ em, nỗi nhớ cứ lan tỏa trong anh, chàng trai từng viết lên tờ giấy nháp để tư vấn nghi vấn của Tôi: T. ơi, T. có yêu Tôi không? – Không yêu, mà là rất yêu, chàng thanh niên muốn Tôi nghỉ việc ở côngvì sợ quần chúng nói ra nói vào: Ở nhà anh nuôi….
Đã chết rồi.
Chết từ thời điểm khi Tôi và bà mẹ chồng què tay đang quay cuồng cả thân xác lẫn ý thức với hai đứa con đi bệnh viện, khi Tôi ham muốn một sự san sớt, khích lệ, một bờ vai của chồng, mà T. có thể đi ấp ôm một người phụ nữ khác vào lòng và đem về cho phi tần những ánh nhìn ghẻ lạnh ấy.
Và với T., người tình cũng chết rồi. Chết trong khoảng thời gian T. phủi bay phủi biến đầy đủ tình cảm và ngọt ngào chúng ta đã có với nhau, với đa số ái ân, mặn nồng, số đông an toàn, êm ấm. Giống như T. từng phủi bay phủi biến tình cảm đã có khi yêu một nửa cũ của T với chị P, như chưa từng lên thiệp những dòng chữ: Anh muốn hôn lên đôi môi em một nghìn lần.., như chưa từng hàng ngày đợi người ta ở ngõ, chưa từng ganh tuông, chưa từng giận dỗi…
Chết mất rồi T. ạ.
Tôi biết, T. cũng rất khổ. Cái khổ lớn nhất của T. là gì T. biết không, là T. còn phải lừa chính bản thân bản thân mình nữa. Lừa chính bản thân chính mình, để thuyết phục chính phiên bản thân chính mình, để chứng minh rằng bản thân đang khiến cho đúng.
Nhưng T. ạ, đông đảo đều không có gì quan trọng, dù T. đã từng yêu Tôi hay không yêu, dù T. có cố đem nguyên nhân gì ra để làm cho cớ, đều không cần thiết.
Cần thiết là lúc nhìn lại, T. được gì thôi? T. còn gì, T. mất gì. Còn thì vẹn nguyên được gì, vỡ lẽ nát những gì…
Bây giờ, Tôi sẽ để cho T. đi.
T. bảo, Tôi không thay đổi được. T. ơi, vậy nên T. cũng sẽ không đổi mới được đâu. Loài người T., sớm muộn gì, người ra cũng nhìn ra thôi. Chẳng hề một năm, thì là năm năm. Để xem, một người phụ nữ từng khinh chồng, dối trá chồng, thậm chí là bỏ chồng, sẽ sống thế nào với T. khi nhìn ra nhân loại T. nhé.
Để xem, những đứa con của T., khi lớn lên, chúng nhân thức bố chúng hành động như thế, chúng sẽ nhìn T. với ánh mắt như thế nào nhé
T. biết không, T. rất dễ khơi dậy tây vị của người đàn bà, để khiến cho người ta cho rằng, bản thân sẽ yêu anh ấy, nắm bắt anh ấy, thương anh ấy, chăm anh ấy, nhiệt tình anh ấy và trân trọng anh ấy thật phổ biến để bù đắp cho anh ấy. Giống như ngày xưa, Tôi đã từng nói với T., em sẽ yêu anh thật phổ thông để bù đắp cả tình yêu mà mẹ không bỏ ra cho anh, giống như Tôi đã từng nghĩ, Tôi sẽ nỗ lực thấu hiểu và san sẻ với T. để T. chẳng phải bơ vơ ngay trong chính mái ấm của bản thân mình….
Nhưng T. ơi, tầm thường quy thì, khi còn sự ích kỷ, thì mọi thứ không bao giờ đổi mới được. Bây chừ, T. còn không vượt qua được bản thân mình, thì chẳng bao giờ T. khác được đâu. Nhân tố chỉ là thời gian thôi. Tôi vẫn nhân thức, mà Tôi vẫn còn sử dụng dằng mãi, vì vận mệnh của Tôi và các con trót buộc tham gia T. mất rồi. Cả đời này không chấm dứt ra được. Tôi không được quyền chọn lựa lại phụ thân cho các con Tôi nữa. Nhưng trong khoảng sau việc T. để con gái Tôi ngồi một chính mình trong cái quán toàn con trai, để con gái Tôi còn phải mò tham gia nhà vệ sinh mua T., trong khi T. còn bận để T. à ơi với bồ của T. thì Tôi sợ tới lạnh hết cả người rồi.
T. ơi, Không phải dễ chơi mà người ta có câu: Nghiệp báo nhãn tiền đâu. Theo tâm linh thì bảo: trời biết, đất nhân thức, quỷ thần nhị vai biết. Theo logic mà nói, thì thực chất là không thay đổi được. Nhì nhân loại, có thể nói dối ráo hoảnh, không chớp mắt, có thể lợi dùng lòng tin cậy của người yêu thương mình nhất để lừa lật, nhì nhân loại đem cái gọi là tình yêu ra khiến bình phong để bưng bít sự ích kỷ tới khốn cùng, vô liêm sỉ, vô đạo đức, tham lam của bản thân. Thiên nhiên còn khó khăn, khi hoàn toàn tự do, khi nhì nhân loại ấy sống cùng nhau, đến lúc họ dùng chính tính phương pháp đấy để dành cho đối P. thì nó sẽ thế nào.
Một lần nữa, Tôi thấy thật may vì đời T. và đời chị P. kia còn dài, dài hơn cái năm năm, ba năm gần như. Thả sức thời điểm để chứng minh những sự thật, những thứ mà dù có bao nhiêu tiền để bù đắp, thì vẫn có ngày nó lòi ra được.
Tôi cảm thấy rất có lỗi với các con. Tôi đã mơ một mái nhà hoàn toản, mơ cái cảnh Tôi chơi với con nhỏ tuổi, và ngắm T. dạy con lớn học, và ngày cuối tuần thì cả nhà đi lăng bác chơi.
Nhưng thôi, vui vẻ đâu cần nhân tố kiện đúng không. Thiếu đi một thứ, không có tức là hạnh phúc đã mất đi. Hiện nay con cái nói trộm vía mạnh bạo, tròn trĩnh, Tôi còn sức để lo cho các con, để ấp ủ các con tham gia lòng, để kính yêu các con. Vậy là tốt rồi. Cũng may, từ trước đến nay, T. không nhiều lần chăm chút các con, nên các con cũng quen với sự vắng mặt của bố. Ngày xưa thì Tôi bi quan về nhân tố đó, nhưng bây giờ thì Tôi lại thấy là hên.
Vậy là hiện nay T. chính thức hòa bình hoàn toàn nhé.
T. viết đơn ly hôn, để chứng minh cho tình ái mới, để biểu thị sự tâm huyết, và Tôi sẽ ký.


Đọc thêm: tin tức việt nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét